Phải đi qua hết những ngày mưa ta mới trân trọng những ngày nắng …
Lời bài hát :
…
Bài Hát: Bệnh Của Anh
Ca Sĩ: Khói
Em, tưởng như
Chẳng hề yếu ớt
Luôn tỏ ra lạnh lùng
Khiến đôi lúc anh
Không hiểu nổi
Anh, trái tim xấu xí
Và già cỗi gặp được em
Là điều anh
Trước đó chưa từng nghĩ tới
Anh ngại phải
Thay đổi nên thế
Bởi nếu không còn
Buồn có nhẽ
Anh đã là ai khác
Không phải anh
Không hận thù
Không ghen tuông
Không ích kỉ, anh nghĩ
Mà thôi bỏ đi
Nếu em hỏi
Nơi anh có lạnh không
Anh sẽ yên lặng và giải đáp
Bằng phương pháp tặng em
1 nhành thông
Vậy nỗ lực cố gắng của em
Liệu có thành công
Hay là em sẽ luôn đúng
Và mọi chuyện có thành không
Gửi tặng em
Vài chiếc ôm còn bối rối
Đôi ba cái tựa đầu
Mặc chiếc gối còn luộm thuộm
Gửi tặng em
Chút thời kì không trọn vẹn
Miễn sao
Không bộn bề không bon chen
Phải bình yên
Phải mộng mơ
Phải gạt bỏ đi cả lí trí
Phải vụn vỡ
Phải thật buồn
Ta sẽ sợ và chẳng buông tay
Phải đi qua hết
Những ngày mưa
Ta mới trân trọng
Những ngày nắng
Hãy cứ yêu nốt bữa nay nữa
Kệ thây mai có rời xa anh
Chorus:
You’re like a drug to me
I’m addicted
You’re like the pain I feel
So without you
I don’t feel alive
I need you by my side
But I know all
We’d do is fight
Bridge 1:
I think heaven
Sent you my way
Đi qua ngày mưa mới thấy yêu hơn những ngày nắng
Xa nhau rồi mới thấy quý những giây phút bên nhau!
Ai rồi cũng đều có những lưu luyến trong quá khứ ta gọi là kỉ niệm. Chỉ có một tí xúc tác của tự nhiên, một hàng phố hay một hành động ,…cũng khiến ta gợi nhớ một điều gì đó ở quá khứ mà khi nghĩ lại ta gật đầu: “ kỉ niệm đó cũng đẹp đấy chứ”.
Đi qua ngày mưa mới thấy yêu hơn những ngày nắng, nói thế không đồng tức là em không thích mưa. Một chuỗi ngày nắng gắt khiến nhớ đến mưa nhiều hơn. Thèm một lượng mưa mát lạnh, lạnh đến tê người, nhưng bỗng trở nên ấm lạ khi cùng một ai đó đi dạo dưới trời mưa, không cầm ô. Thèm cái cảm giác xòe tay ra cho nước mưa mơn trớn và bỗng nhớ quay quắt cầu vồng sau mưa. Mưa lạnh. Chỉ có con người ta mới làm cho trái tim thấy ấm áp.
Hà Nội Thủ Đô hay mưa bất chợt lắm anh ạ! Những lần bất chợt ấy em lại nghĩ đến những ngày ta còn bên nhau. Mình không ngồi trong quán vắng, cũng chẳng chiếc ô đi trên đường, chiếc cần gạt nước trên xe hơi cứ đong đưa đưa theo giai điệu của một bản nhạc buồn. Anh nói em nghe về công tác , về những nỗi buồn mà mưa khiến anh phải thốt ra. Chưa bao giờ bàn tay và bản thân em thấy được thoải mái, yên bình đến như vậy. Có nhẽ mưa và tay anh khiến tim em ấm hơn bao giờ hết.
Em cũng thích nắng. Vì nắng ấm áp. Thích nhất là cái nắng của ngày thu, dịu dàng, không gay gắt và không bỏng rát. Cảm giác giữa một ngày nắng cứ như thể đang sống trong không gian tràn đầy máu nóng. Người ta sẽ không còn cảm thấy lẻ loi và lạc lõng giữa một ngày đầy nắng như vậy. Nắng đẹp và ấm áp. Giống như thú vui của cuộc sống. Nắng khiến cho tất cả những người ta mong mưa. Rồi khi mưa lại làm nhớ đến những ngày nắng chói chang. Mưa dịu mát nhưng trầm buồn. Đó là những nỗi buồn miên man bất tận mỗi một khi mưa về.
Cũng giống như em và anh, anh nhỉ? Ngày bên nhau cứ nghĩ chẳng bao giờ rời xa nên mấy ai trân trọng khoảnh khắc đó. Rồi một ngày rời xa nhau mới thấy nhớ và lưu luyến năm tháng đó. Nắng thu làm tình ta ấm và mưa thu cũng đưa anh đi. Nắng hay mưa thì tất cả chúng ta đều phải sở hữu những kỉ niệm đẹp, chỉ là những kỉ niệm thôi. Còn hiện thời mọi thứ đều đã khác…
Ghét cái cảm giác phải nhìn vào hồi ức qua làn nước mưa và qua những bức tường của một trái tim thèm khát. Nhưng cũng không đáng ngại bằng nỗi nhớ đã len lách vào tâm hồn giống như mưa thấm đẫm vào đất, chẳng thể tách biệt. Nhiều lúc lại muốn kéo nó ra, dày xéo và căm thù. Nhưng thỉnh thoảng nỗi nhớ thơ ngây và vô tội đến đáng sợ, bởi chính bản thân mình nó cũng không biết nó đã làm gì và tồn tại chỉ vì được ý thức con người ta nuôi dưỡng.
Nhưng dù sao thì em vẫn nhớ, vẫn yêu và không hề trách. Mọi thời khắc qua đi đều là những điều đáng trân trọng. Chẳng thể lẫn nhau niềm hạnh phúc thì xin hãy Yêu và trân trọng nó. Một cánh cửa khép lại thì sẽ có được một cách cửa khác mở ra…Trân quý những gì ta đang sẵn có, bởi vì nó là điều duy nhất vào thời khắc đó, và không bao giờ tái diễn.